Cơn mưa đêm lạnh bất chợt
Hát ai oán cho cõi lòng ai
Những cánh hoa có nở một sớm mai
Những cành gai đâm vào tay áo
Đêm giông mưa bão
Cuốn trôi đi khúc hát ru mầm xanh nhỏ bé
Giấc chiêm bao ngọt ngào đu đưa con thật khẽ
Ngủ ngoan con nhé, có mẹ là hương hoa cỏ mùa xuân.
Dù ở đây kiếp người còn gian truân
Đơn côi lạnh lẽo trong căn nhà hoang vắng
Người ra đi, bầu trời xanh tắt nắng
Hồn cay đắng
Bao giờ sầu nhạt phai?
Như một giấc mộng dài, miên man không tỉnh lại
Cuộc đời rẽ hướng này, đúng sai, phải trái?
Biết về đâu tương lai
Để con thơ ngây dại giữa hai bến bờ
Còn nhớ những tháng năm đầu thuở bỡ ngỡ
Ước mơ đơn sơ, vòng tay mái ấm đợi chờ
Tình yêu, nước mắt, nụ cười dang dở
Chợt bừng tỉnh cơn mơ
Chơ vơ trong bơ vơ
Con đường phía trước quá xa mờ…
Khóc đi em nếu đời cần phải khóc
Buông đi em nếu đôi tay nhỏ quá hao gầy
Dù cuộc đời mong manh như mây bay
Biết đâu ngày mai nụ cười thức dậy
Để ôm mấy bàn chân nhỏ xinh
Để ôm lấy niềm vui cho chính mình
Bởi tình yêu đâu chỉ một hình dáng
Em ơi hãy nhớ rằng mình xứng đáng
Sống cuộc đời tuyệt vời nhất thế gian.